+--Một điểm khác biệt cơ bản giữa người đàn ông làm phụ nữ xiêu lòng và gã trai khờ khạo đó chính là khả năng kiểm soát bản thân và luôn có cách nhìn nhận tích cực. Người đàn ông bất cần luôn tỏ ra khó đoán và khiến phụ nữ tò mò trong khi gã trai khờ khạo luôn cố show hết con người mình cho cô gái thấy, như món hàng gia dụng bày bán tại quầy giảm giá dịp hội chợ. Một thằng ngốc khi đau buồn chuyện tình cảm sẽ đeo bám, lẽo đẽo theo sau phụ nữ để cố thuyết phục cô ta chấp thuận tình cảm, trong khi người con gái kia thường chỉ thấy thương hại và nhìn nhận hắn ta như đồ đàn bà. Người đàn ông kinh nghiệm hơn một chút hiểu được rằng việc năn nỉ một người con gái không có tình cảm với mình là vô ích; vậy nên, dù đau buồn trong chuyện tình cảm, hắn vẫn cố điềm tĩnh và tỏ ra không có chuyện gì, đôi khi chính sự bất cần đó khiến phụ nữ tò mò và cho hắn thêm cơ hội. Kể cả, dù không chiếm được tình cảm của người phụ nữ ấy, hắn vẫn luôn được cô ta và mọi người đánh giá cao. Hắn hiểu, ngoài kia còn nhiều phụ nữ, và cô ta không phải cá thể duy nhất phù hợp với hắn. Đàn ông luỵ tình thường nhạt nhẽo và vô vị, đàn ông nhạt nhẽo và vô vị thì luôn luỵ tình. Đơn giản bởi họ thiếu sự lựa chọn, người nhạt nhẽo thường không nhiều mối quan hệ với phụ nữ, việc tìm được người con gái hiếm hoi nào đó có chút cảm tình với họ là một điều đặc biệt. Và, khi lẽo đẽo chạy theo cô ta, vì nhạt nhẽo và vô vị, họ buộc phô ra sự đáng thương của bản thân, sướt mướt, van xin và kể lể. Phụ nữ khi đó, họ sẽ chỉ cảm thấy thương hại bạn. Tôi thì không muốn bị ai thương hại, việc gò ép một cô gái dùng lý trí để dành tình cảm cho mình lại càng không; bởi, khi mà phụ nữ chọn việc thương hại mà dùng lý trí để dành tình cảm cho một người đàn ông, tức họ đang chịu sống một cách gò bó và chán chường. Kẻ nhạt nhẽo và luỵ tình thường quan tâm, săn đón và làm phiền phụ nữ một cách quá đáng; như thìa súp lớn bỏ trong nồi thịt kho, nó luôn làm người ăn nhăn mặt khó chịu, chẳng muốn thưởng thức thêm miếng nào khác. Trong khi người đàn ông kinh nghiệm như vị đầu bếp tài giỏi, luôn biết cách thêm vừa đủ gia vị cho từng món ăn và làm phụ nữ hài lòng. Dù ít, dù nhiều, ai cũng từng gặp tổn thương trong quá khứ-tôi tin vậy. Gặp đau khổ trong chuyện tình cảm, luôn có 3 kiểu đàn ông. Kiểu thứ nhất sẽ lẽo đẽo chạy theo phụ nữ, cố thuyết phục và cầu xin sự ban phát tình cảm, họ không biết rằng chính điều đó càng dày vò sự tổn thương và đánh mất giá trị con người họ. Trong khi đó, một gã trai đểu thì bất cần hơn, gã biết rằng cảm xúc này chỉ là tạm thời, cô ta không phải người con gái duy nhất, hoặc hắn sẽ tiếp tục tán tỉnh một cách bình thường, hoặc bỏ đi và cưa cẩm những người con gái khác, bởi gã hiểu, có thể một ngày nào đó cô ta sẽ thay đổi thái độ, hoặc chính bản thân mình sẽ đem lòng thích một cô gái nào đó khác. Còn đối với kiểu đàn ông còn lại, anh ta sẽ tiếp tục sống cuộc đời mà mình phải sống, bởi phía trước là một chặng đường dài đầy phiêu lưu. Tôi từng chứng kiến nhiều phụ nữ từ chối những người đàn ông tốt với họ một cách vô điều kiện, chỉ để chạy theo một chàng trai vô tâm và phụ bạc. Như đã nói, kẻ nhạt nhẽo và luy tình quan tâm phụ nữ như một nắm muối mặn chát, trong khi kẻ vô tâm kia cũng chẳng khác gì chén nước lã nhạt phèo, nhưng dù gì, nó cũng dễ nuốt hơn là nắm muối kia. Phụ nữ luôn hành động như vậy, nhưng thường không nhận ra điều này, rồi lại bảo rằng mình đang tìm một người đàn ông biết quan tâm, lo lắng và chiều chuộng. Nói chung là phải “tốt”. Nhiều cô gái kinh nghiệm hơn hiểu được điều ấy, và họ thừa nhận rằng họ ưa tính cách của trai tốt-những kẻ luỵ tình, nhưng thường không bị hấp dẫn và lôi cuốn bởi kiểu người như thế. Đơn giản, ai cũng muốn một sự lựa chọn dự bị khi bản thân không có gì làm. Còn việc để người phụ nữ ấy tiến tới mối quan hệ với người đàn ông như vậy tuyệt nhiên không xảy ra. Trước đây tôi đã tự đặt cho mình một câu hỏi; nếu một ngày, bỗng dưng một cô gái nảy sinh tình cảm, chịu hy sinh vì tôi, tự chà đạp bản thân và đánh mất chính mình, tôi có vì thế mà cảm động trước tình cảm của kẻ luỵ tình ấy không. Sau ngần ấy thời gian, tôi đã có câu trả lời:"KHÔNG!"