Một ngày nọ bạn bước ra ngoài , nơi mà mọi thứ đã thay đổi quá nhiều so với kí ức của bạn . Từ con người , cảnh vật , cho đến suy nghĩ của bạn . Nhà cao tầng mọc lên vun vút , xe cộ inh ỏi suốt cả ngày , cái cây trước cửa nhà bạn cũng đã bị chặt đi , thay vào đó là một đoạn đường bê tông trơ trọi dài từ đầu ngõ đến cuối ngõ . Sân bóng , nơi mà hồi bé , xế chiều bạn và lũ trẻ trong xóm vẫn thường tụ tập lại với nhau để đá bóng , nay đã bị dẹp đi , thay vào đó là một bãi đỗ xe đầy bụi bặm , sầm uất , kèm theo đó là tiếng chửi rủa , la mắng nhau suốt cả ngày . Một cuộc sống tấp nập của thời đại vô cảm , một bầu không khí bao trùm bởi khói bụi , ô nhiễm và rác thải . Bạn nhìn tiếp xung quanh mình , những gương mặt lạ lẫm đến lạnh nhạt, những con người mà bạn chưa từng được gặp , được nói chuyện và được nở một nụ cười trên môi mỗi khi gặp mặt . Có chăng vì quá mải mê chạy theo đồng tiền mà con người ta quên đi mất cái tình cảm chân thật trong mỗi tâm can của chúng ta ? Bạn tự đặt câu hỏi cho mình như thế . Bạn vẫn chưa định hình được vào hiện tại , nói đúng ra là bạn vẫn chưa thích nghi được với môi trường sống này . Bạn nhìn vào gương , thấy chính mình . Da đã nhăn nheo , vết đồi mồi cũng đã lốm đốm trên tay và chân , khuôn mặt đầy sương gió khi đã đi gần hết đời người , mắt cũng đã mờ , tóc cũng đã bạc , đầu óc cũng không còn có được sự tỉnh táo như thời còn trẻ . Thứ duy nhất còn tỉnh táo ở trong bản thân bạn chính là kí ức và sự hoài niệm. Nơi mà có những đắng , cay , ngọt , bùi ! Rồi bạn nhắm mắt lại hồi tưởng về quá khứ của bạn . Cha mẹ bạn là người đầu tiên bạn nhìn thấy mỗi khi thức giấc , họ là những người tuyệt vời , họ là những người đã cho bạn cơ hội để được làm người trong cuộc đời này và họ cũng chính là người đã dạy cho bạn những bài học đắt giá trong cuộc đời , họ là những người vĩ đại nhất . Chiều tà , bạn và lũ trẻ trong xóm lại tụ tập lại với nhau . Cùng đá bóng rồi lại nhảy xuống biển nô đùa , vui chơi với nhau , như một bông hoa mới nở , đầy hồn nhiên và ngây thơ trong chính bản thân mình . Rồi lớn lên một chút , bạn làm những công việc mà bạn yêu thích , trải nghiệm những điều quý giá nhất trong cuộc đời này . Có vấp ngã , đắng cay , tủi nhục . Nhưng cũng có những quả ngọt , trái thơm . Bạn không thể nào chết một cách vô ích , lại càng không thể sống một cuộc đời vô vị . Điều đó đã được lập trình sẵn trong tư duy của bạn , nó theo bạn đến cuối cuộc đời . Rồi khi bạn đã biết yêu , bạn yêu một tình yêu đầy giá trị và cống hiến , ngược lại cũng có thể là đầy ngu ngốc và khờ dại . Nhưng đó cũng chính là điều mấu chốt tô điểm thêm cho sự hoài niệm và những kí ức tươi đẹp của bạn . Bạn lại nghĩ về những người bạn , những người khác thành phố , cơ duyên nào đã khiến chúng ta gặp nhau và có một thời điên loạn cùng nhau đến thế ? Mỗi tối với sự buồn chán , bạn tụ tập bạn bè lại , những bữa tiệc ... Rượu ? Chất kích thích ? Rồi kết thúc một ngày , trên chiếc giường nhẹ nhõm của đời người . Chúng ta không chung cùng một dòng máu , nhưng tại sao lại là những người cùng nếm đủ với nhau những vị đắng , ngọt của cuộc đời . Cùng làm những điều điên rồ , cùng chia sẻ cho nhau những điều mà mình chưa bao giờ chia sẻ và cùng là chiến hữu cho tới khi nhắm mắt xuôi tay . Rồi bạn mở mắt ra và nhìn vào thực tại , cha mẹ đã không còn để chỉ bảo , dạy dỗ bạn nữa rồi , có lẽ giờ đây họ đang nhìn bạn ở một nơi nào đó rất xa , lòng an nhiên vì bạn đã làm được những điều mà bạn muốn làm trong cuộc đời ... không hối tiếc. Người đầu gối ấp tay nửa đời người cùng bạn cũng đã không còn , bạn trách cô ấy nhẫn tâm khi đã bỏ bạn mà đi trước , bạn trở nên ích kỉ và nhỏ nhen , bởi vì bạn yêu cô ấy ... rất nhiều . Những người anh em , bạn bè của tôi đâu ? Họ đã đi trước bạn , bỏ mặc lại bạn với sự cô đơn đến cùng cực , kể cả khi bạn vẫn có người thân bên cạnh mình , nhưng điều đó dường như là không đủ cho bạn . Bạn tiếp tục suy nghĩ và nhìn vào thực tại , và bạn vẫn tiếp tục cảm thấy mình như là một người xa lạ , nơi mà mình đáng lý ra không thuộc về. Hôm nay , tình cờ đi đường tôi nghe được một tin , cụ già 101 tuổi gần nơi tôi sinh sống đã mất , tôi không có huyết thống gì với cụ , cũng chưa bao giờ gặp cụ , điều tôi nghe được tiếp đó chính là lời bàn tán của những người xung quanh : “Kinh ! 101 tuổi , sướng thật”! Tôi đoán là trong thân tâm của cụ , cũ đã hạnh phúc biết mấy khi được ra đi vào lúc này , mặc cho cụ đã ước được ra đi sớm hơn thế nữa! “Ôm lòng đêm ... Nhìn vầng trăng mới về , nhớ chân giang hồ. Ôi phù du ... Từng tuổi xuân đã già , một ngày kia đến bờ Đời người như gió qua.” Phôi Pha ( Trịnh Công Sơn )
Chỉ là chút dòng suy nghĩ của mình thôi! Gõ ra đây cho nhẹ lòng bớt vậy. Tôi cũng chả biết nữa, chẳng biết từ khi nào mà nụ cười lại thay thế dòng nước mắt lăn dài. Không còn hiện ra, không còn những cuộc tranh đấu quyết liệt nữa. Quyết định về tương lai của tôi như vậy có phải tôi là một gã tồi không? Tôi cũng chẳng biết nữa. Chỉ là tôi thật sự rất muốn, rất muốn sống cuộc đời như ý mình. Nhưng mà ngày nào cũng đau đớn như muốn chết đi vậy, tôi cũng muốn bỏ cuộc lắm rồi!