Mang bao giấc mơ tuổi thơ bước vào đời, ngỡ đời tươi sáng, đường trải đầy hoa hồng, nhưng nào hay biết, hoa hồng còn có gai. Mồ hôi và nước mắt. Những niềm vui chả thấm vào đâu khi so với những nỗi buồn gặp phải. Vâng, đó chính là đoạn đường đầu tiên của con đường mang tên tuổi trẻ, đoạn đường mà ai trong chúng ta cũng đều phải đi qua. Đó là khi những giá trị cũ của bạn bị dòng đời chà đạp không thương tiếc. Đó là khi giấc mơ của bạn phải va chạm với thực tế phũ phàng. Các mối quan hệ mất dần sự vô tư không vụ lợi như thời học sinh. Vụn vỡ, rạng nứt, đó là điều tất yếu. Cô đơn, tuyệt vọng là điều không thể tránh. Chúng ta như những con đại bàng non lần đầu sải cánh, rơi tự do từ vách núi. Mặt đất ngày càng gần, bầu trời ngày càng xa. Sợ hãi đan xen nỗi tuyệt vọng. Nhưng nó vẫn vững tin mà vỗ đôi cánh non nớt. Để rồi đến một ngày, đôi cánh đó làm chủ cả bầu trời. Hãy vững tin, để đừng đánh rơi tuổi trẻ. Hãy sống, chứ đừng tồn tại. Có nhiều người, sống một lần và sống mãi mãi, còn bạn nếu không được như thế thì ít ra hãy sống một lần cho trọn vẹn. Sống, là sống cho hiện tại và phấn đấu cho tương lai, đừng chìm vào quá khứ. Nhưng cũng đừng quên, vì quá khứ làm nên bạn hiện tại. Tôi có một câu hỏi, rằng: Bạn muốn dùng tuổi trẻ của mình cho điều gì? Tình yêu, gia đình, hay đam mê? Còn tôi, cả tuổi trẻ tôi dành cho một việc, đi tìm chính tôi!
Không biết trong 4rum còn ai nhỏ tuổi hơn em không? Vài tháng nữa thôi là em phải bước vào đời rồi. Cảm ơn anh vì bài viết. Cảm ơn những tiền bối đã truyền lại kinh nghiệm quý báu để hậu bối bọn em có định hướng đúng đắn giúp đẩy nhanh quá trình hoàn thiện bản thân và chạm tới thành công