Trong những bình luận trước của Young hay của Rhys, mình chắc chắn các bạn đã nghe đến: Gieo suy nghĩ gặt hành động Gieo hành động gặt thói quen Gieo thói quen gặt tính cách Gieo tính cách gặt số phận Theo đúng công thức như vậy thì số phận của bạn hoàn toàn do suy nghĩ của bạn chi phối. Cũng như vậy, sự thành công hay thất bại của một cá nhân nào đó chỉ là biểu hiện của suy nghĩ thôi. Trong bài viết này Young xin chia sẻ những khác nhau cơ bản nhất trong suy nghĩ của kẻ thất bại và người thành công. Mong các bạn có thể nhận diện những suy nghĩ thất bại và cái đặt được những suy nghĩ thành công. (Những kiến thức này Young đã sử dụng trong nhiều buổi đào tạo tư duy cũng như chia sẻ kiến thức kĩ năng cho rất nhiều người. Bạn có thể tin, bạn có thể không tin, nhưng nó có thể làm thay đổi cuộc sống của bạn nhiều hơn bạn nghĩ đấy) Trước tiên, xin được đi vào những suy nghĩ và biểu hiện của kẻ thất bại Kẻ thất bại luôn tâm niệm rằng: "mọi việc xảy ra với cuộc đời mình đều là một sự bất ngờ ngoài khả năng kiểm soát - tôi có muốn thế đâu, nó tự xảy ra với tôi đấy chứ". Và với suy nghĩ như vậy, những kẻ thất bại luôn chọn một vai để đóng trong vở kịch của đời mình vai nạn nhân. Những nạn nhân sẽ có xu hướng biểu hiện 3 điều sau đây: 1. ĐỔ LỖI: Bạn có hay đổ lỗi??????? Đi học muộn, bạn đổ lỗi cho tắc đường. Đi làm muộn bạn đổ lỗi cho trời mưa. Bài diễn không được như ý bạn đổ lỗi cho bạn diễn, cho kĩ thuật ánh sáng làm ăn như *beep*. Nếu đúng vậy thì bạn đang đóng vai nạn nhân một cách tuyệt vời. Những nạn nhân luôn tâm niệm rằng kết quả xấu xảy ra với mình không phải do lỗi của mình mà hoàn toàn do lỗi của người khác. 2.NGỤY BIỆN: Khi không còn để đổ lỗi nữa, những nạn nhân bắt đầu ngụy biện. Q: Doanh thu tháng nay sao thấp thế em? A: Thật ra em cũng có muốn thế đâu, CHẲNG QUA tháng này nhiều công việc gia đình quá nên em bị phân tâm. Q: Sao đợt này béo thế ông ơi? A: Tôi cũng tập ác lắm đấy chứ, CHẲNG QUA cơ địa của tôi nó xuống chậm lên chậm vân vân và vân vân................ Nếu bạn cảm thấy mình thường xuyên dùng từ này khả năng là bạn sẽ được phong danh hiệu nạn nhân mẫu mực đấy. 3.THAN VÃN: "Số mình đúng là đen như chó mà!!!!!!!!!!" "Năm nay là năm hạn nên khí vận nó mới kém thế này đây" "Ôi sao tôi khổ thế này, sao tôi bất hạnh thế này"................... Bạn đang than vãn và bạn cảm thấy thoải mái hơn khi thốt lên những câu đó???????? Càng nói nhiều thì càng cảm thấy bớt mệt mỏi trong lòng??????????? Và còn tuyệt vời hơn khi có cả 5 6 7 thằng bạn chí cốt ngồi để cùng than vãn (hay nói cách khác là đổ rác vào đầu nhau). Và bạn cảm thấy nếu thấy khổ mà không than thì đó không phải bản chất của bạn?? Không sống thực với bản thân??!?!?!?!? Tỉnh lại đi đồ mê muội và nông cạn (tôi định dùng những từ ngữ nhẹ nhàng hơn nhưng đôi khi chúng ta phải có những động thái thật mạnh mẽ và quyết đoán. Sau đó, khi các bạn đã đi đúng hướng thì chúng ta lại tình cảm với nhau được chứ?) Việc các bạn than vãn chỉ là liều thuốc an thần chứ không phải liều kháng sinh chữa bệnh. Kết quả của vấn đề có thay đổi sau khi các bạn đổ lỗi, ngụy biện hay than vãn không ?!?!? KHÔNG, KHÔNG MỘT CHÚT NÀO CẢ. Vậy thì đổ lỗi ngụy biện và than vãn để làm gì khi nó không đem lại lợi ích gì ngoài một chút thanh thản trong tâm. Việc tôi muốn các bạn làm bây giờ là hãy thôi ngay việc đổ lỗi, ngụy biện hay than vãn. Và tôi xin nói luôn, việc này RẤT KHÓ vì đây là thói quen bám rễ hơn 20 năm trong tiềm thức các bạn rồi. Nhưng khó không có nghĩa là không làm được. Hãy tìm một người bạn để nhắc nhở lẫn nhau. Hãy tự đặt một cột mốc cho mình: 1 tuần, 2 tuần, 1 tháng,... mà không mở mồm ra đổ lỗi ngụy biện hay than vãn. Các bạn làm được chứ??????? Hãy thực hiện, nó ngay hôm nay, ngay lúc này, và ghi lại cảm nhận của bạn sau 1 thời gian áp dụng. Tôi cảm đoan các bạn sẽ cảm thấy hoàn toàn khác đấy. Bài viết cũng đã dài. Hẹn các bạn ở bài viết tiếp theo về suy nghĩ của người thành công. Young, 10/3/13 Thất bại, giá trị của niềm tin và hành động Bạn ly hôn. Cuộc sống của bạn trở nên đen tối. Bạn buồn, chản nản và thất vọng. Rồi ban sa vào rượu chè. Công ty bạn thua lỗ và trên bờ vực bị phá sản. Bạn chán chường và tuyệt vọng. Bạn bị cô gái từ chối tình yêu. Và bạn chỉ muốn chết quách đi cho xong Wow, ít nhất bạn không phải là người duy nhất rơi vào những hoàn cảnh này. Tất cả chúng ta ít nhất cũng đã trải qua những thất bại nói trên. Buồn. Chán nản. Tuyệt vọng. Bạn suy nghĩ mình là kẻ thất bại và không thể ngóc đầu lên được nữa. Dừng lại đi! Như vậy là đủ rồi. Để tôi nói bạn nghe điều này. Thất bại không phải là thủ phạm dìm bạn xuống đáy sâu tuyệt vọng. Mà chính là do suy nghĩ của bạn. Bạn nghĩ mình là kẻ thất bại và đã vô tình vứt bỏ niềm tin vào bản thân của chính mình. Ngay cả những giá trị mà bạn đã gầy công dựng lên cũng bị bạn ném xuống biển. Còn đâu niềm tin? Hy vọng? Thất bại chỉ là sai lầm nho nhỏ trong cuộc đời của bạn. Nhưng suy nghĩ mình là kẻ thất bại là một tội ác mà bạn gây ra cho bản thân của chính mình. Còn sống là còn hy vọng. Nhưng sống mà không có hy vọng thì khác gì một xác chết. Con người sinh ra là để phấn đấu, khát khao và chinh phục. Ngay lúc này, dù bạn có gặp thất bại hay không, hãy xây dựng cho mình 1 niềm tin vững chắc, niềm tin vào chính bản thân của bạn và cả những giá trị mà bạn tạo ra. Khi bạn có được niềm tin nơi bản thân mình, những khó khăn trở ngại cũng chỉ làm tăng niềm tin đó lên mà thôi. Hãy tin bản thân là mình có thể giải quyết được vấn đề này. Hãy lặp đi lặp lại câu "Mọi chuyện không có gì nghiêm trọng và tôi có thể giải quyết được." Niềm tin dần dần sẽ cải thiện và các giải pháp sẽ dần dần được hé lộ ra. Khi vấn đề đã qua đi, hãy nhìn lại và tự hỏi bản thân vấn đề đó có kinh khủng lắm không hay là chính suy nghĩ thất bại mới kinh khủng? Tuy nhiên, ngay cả khi bạn có niềm tin mạnh mẽ, vấn đề của bạn cũng chưa được giải quyết? Vì sao? Phải chăng là di niềm tin chưa đủ mạnh? Không phải. Mà là do bạn chưa biến niềm tin vào hành động. Bạn có quyền tin vào những giấc mơ, khát vọng của mình. Nhưng để biến nó thành sự thật bạn cần phải hành động theo niềm tin đó. Bạn tin bạn là người có khả năng. Bạn tin bạn là người có thể xay chuyển tình huống. Nhưng những niềm tin đó có ích gì khi bạn cứ ngồi thừ ra một chổ mà không chịu hàn động? Tất cả những thất bại hay khủng hoảng sẽ định nghĩa con người và cuộc sống của bạn nếu bạn không hành động để định nghĩa chính mình. Vì vậy, hãy hành động ngay từ bậy giờ, Giải quyết những vấn đề, khiếm khuyết của mình. Có niềm tin là một điều tuyệt vời nhưng cuộc sống của bạn được đo trên thước đo của hành động để thể hiện niềm tin đó. Khi bạn hành động theo niềm tin và khi bạn biến niềm tin bằng hành động, bạn sẽ trải nghiệm được sự thỏa mã. Tôi được biết đến Nick Vujicic, một nhà thuyết giảng nổi tiếng, trong thời gian gần đây. Tôi không biết nhiều về cuộc sống của anh ta. Nhưng nhìn và cơ thể không phát triển toàn vẹn của anh ta thì tôi đã biết những nỗi đau và sự thất vọng mà anh đã phải chịu được trong suốt thời thơ ấu của anh cũng như bây giờ là khủng khiếp như thấ nào. Tuy nhiên điều quý giá hơn là tổi hiểu được niềm tin của anh là lớn đến chừng nào. Và anh ta cũng không dừng lại ở niềm tin. Anh ta đã nổ lực để định nghĩa lại chính bản thân mình. Để rồi bây giờ, anh ta chính là người đi truyền cảm hứng cho mọi người trên toàn thế giới và giúp họ xây dựng niềm tin và động lục để sống. Chính khiếm khuyết của anh đã tạo ra niềm tin ở nơi bản thân của anh. Anh tin rằng qua những thử thách khó khăn anh sẽ xây dựng được niềm tin mạnh mẽ hơn và lòng can đảm để vượt qua nỗi sợ hãi. Còn bạn thì sao, liệu bạn có xây dựng được lòng tin ở bản thân mình và sẵn sàng hành động vì niềm tin ấy chưa? Nhưng tôi tin là bạn làm được sau khi bạn đọc xong bài viết này. P/s: mình viết bài này dựa trên quan điểm cá nhân và tài liệu mình tham khảo của Nick Vujicic, một người đã truyền cảm hứng cho mình về việc đừng từ bỏ khát vọng Nhận thức cuộc sống Đây là một comment trong bài nói chuyện gần đây với các bạn, nhưng có một bạn nguyện vọng muốn đưa lên thành bài để tiện theo dõi. Cho những bạn hỏi về hút thuốc: Hút thuốc hay không chỉ là tiểu tiết, nhưng nó lại ảnh hưởng đến sức khỏe, mối quan hệ tình yêu, gia đình, nhất là sức khỏe người thân, xã hội. Tương quan về những thứ đó thì không dùng thuốc là điều cần phải làm. Đàn ông biết sai nhưng vẫn đâm đầu vào là điều không thể chấp nhận. Như một số người vẫn bảo vệ sự thiếu suy nghĩ bản thân bằng những câu ngụy biện như căng thẳng, mệt mỏi, không thể bỏ, điều đó là vô trách nhiệm với bản thân. Không cần so sánh với bất kỳ ai, nhưng luôn phải nhìn lên để nỗ lực phấn đấu hơn nữa, và không có nghĩa là cho phép bản thân sai trái, tự hủy hoại chính mình. Biết khó, nỗ lực chiến thắng nó mới anh hùng. Cho những người khác đã comment: Tôi thì cho rằng những gì tôi đã từng viết cho các bạn chỉ là kỹ năng. Tôi đã gói ghém, nén chúng lại một cách cơ bản nhất nhằm giúp các bạn tham khảo thêm. Và điều khiến tôi buồn là nhiều người nghĩ nó tất cả là ĐIỀU KIỆN ĐỦ để chinh phục phụ nữ. Hôm trước một cậu viết bình luận "con gái chỉ cần niềm vui...sao bây giờ lại nói họ buồn khi đàn ông không có tiền, như thế là phản Alpha". What the fuck? Sao có thể nhìn đời bằng cặp kính màu hồng như vậy? Chắc bạn đó rất hay xem phim hàn quốc đúng không? Đàn ông có 4 cái quan trọng, tôi sẽ xếp nó thứ tự mức độ quan trọng giảm dần. 1. Tố chất. (thông minh, tầm nhìn, tham vọng, cốt...) 2. Năng lực chuyên môn (đam mê một thứ gì đó, giỏi một thứ gì đó mà thượng đế ban cho tiềm năng ) 3. Đạo đức ( nhân cách, sự gương mẫu ) 4. Kỹ năng. (Đó là những cái ví dụ làm thế nào hôn con gái tinh tế, rồi....) Các bạn đã bao giờ nghe con gái nói chỉ cần chân thành, chỉ cần chung tình, chỉ cần qua tâm chưa? Đó là cô ấy đang nói về người cô ấy thích, chứ không phải ra điều kiện với bất kỳ ai thích cô ấy. Mà đàn ông lại cứ nghĩ là mình đáp ứng thì cô ấy yêu, đừng thiếu suy nghĩ như thế. Các bạn đã bao giờ nghe một số kẻ nói con gái chỉ cần cảm xúc chưa? Tôi không bảo nó sai, nhưng chủ nhân câu nói không nói thật với các bạn. Bởi vì anh ta đang nói đến thể loại phụ nữ nào, đó là những cô gái ở quán ba hay những cô gái xinh đẹp, thông minh, nấu ăn giỏi, không kiêu chảnh. Tôi cá ai từng nói câu đó thì cũng chưa thực sự hiểu phụ nữ, và không hiểu cả chính bản thân họ. Họ tán một đối tượng nào đó và tự cấp quyền cho bản thân khẳng định phụ nữ đều thế. Phụ nữ hành động theo cảm xúc, nhưng không có nghĩa yếu tố xã hội, văn hóa, lý trí không được cô ấy suy luận trong tiềm thức. Cho nên nghĩ chỉ cần làm con gái cười như cách mà bạn trên kia đã nghĩ, thì họ sẽ yêu bạn đó là điều ngớ ngẩn. Nhất là khi muốn kết đôi cùng những người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, ngoan hiền, không kiêu chảnh. Yếu tố đầu tiên là tố chất. Có thông minh hay không không quan trọng bằng có ước mơ và dám thực hiện nó hay không? Tất nhiên là càng thông minh càng tốt. Cốt con hổ hay cốt con chuột. Các bạn đã xem phim con hổ có lá gan chuột nhắt chưa? Tuy hình thức là con hổ nhưng nội dung là con chuột thì cũng sẽ chẳng làm nên cái quái gì cả. Như một số thanh niên nghĩ chỉ cần ăn mặc đẹp, copy mấy câu nghĩ là thông minh trên mạng về rồi đi tán tỉnh, tự cho mình là ngon. Đó chẳng khác nào đang cố che dấu cái bản chất, nội dung không ra gì của bản thân. Nhưng nếu nội dung tốt, hình thức tốt nữa thì càng chuẩn. Cốt con hổ với cốt con chuột nhắt khác nhau chổ nào. Một người đàn ông có không đẹp bề ngoài, có thấp nhưng đó không là điều quan trọng, cái quan trọng là suy nghĩ thế nào? Để ý đến tiểu tiết hay những việc lớn đó là điểm phân biệt rõ ràng nhất giữa một con hổ và một con chuột. Con hổ sẽ chỉ để ý đến những việc lớn, còn con chuột thì chỉ biết moi móc túi thóc, cắn phá sau đó chạy trốn trách nhiệm. Đàn ông cái quan trọng nhất là cái cốt, cái cốt ảnh hưởng lên người khác một cách rất tự nhiên. Đàn ông mà suốt ngày chăm chăm bắt lỗi phụ nữ những cái tiểu tiết, hay xem xem chữ xấu hay đẹp, hay những cái tranh cãi hay sự ghen tị lặt vặt thì lấy đâu ra thời gian mà suy nghĩ nữa. Phụ nữ mà chấp nhặt những chuyện nhỏ thì rất dễ thương, vì bản chất họ thế. Còn đàn ông mà thế thì nên mặc váy. Cốt là cái xương sống để có thể đắp những cái khác vào, nó giống như con người cần có bộ xương để có thể đắp thịt vào, hay cần khung bê tông cốt thép mới có thể xây các bộ phận khác lên và sau đó mới gia trát,,,, để có thể hoàn thiện ngôi nhà. Tôi cũng từng nghĩ chỉ cần biết ăn nói, biết ứng xử bên ngoài và làm theo những thứ người khác chỉ thì sẽ giỏi. Không phải đâu các bạn ạ. Thể xác của chúng ta rất quan trọng, nhưng cái tạo nên sự khác biệt nhất giữa đàn ông với nhau đó là cách suy nghĩ, cái tầm của bản thân trong suy nghĩ, và độ tự tin dám thực hiện đến mức nào mà thôi. Một ngày nọ đẹp trời, thức dậy với tâm trạng vui tươi bước lại gần cửa sổ nhìn ra ngoài. Ban đầu cứ tưởng là sẽ nhìn thấy gì đó tiếp thêm động lực nhưng nào ngờ vườn thằng hàng xóm nó xanh tươi, còn vườn nhà mình thì cây cối khô héo hết. Bắt đầu đa phần chúng ta đều nghĩ rằng là do cây cối của nhà thằng kia nó bản chất đã thế rồi. Hay ngôi nhà gần nhau, hai mảnh vườn gần nhau thế thì cái gì khác nhau đến vậy? Đó chính là cái cốt trong mỗi con người khác nhau, và đó là điểm quyết định nên một người đàn ông trong tương lai, chứ không phải bất kỳ một thứ gì khác. TÔI DÁM KHẲNG ĐỊNH ĐIỀU ĐÓ. Khác nhau ở hai mảnh vườn là thứ không nhìn thấy ở bên dưới, là cái cốt để cây cối tựa vào và mọc lên. Nó nhận dinh dưỡng từ đất là chính, một khi không xun xới ở đất, ở cái cốt mà đi mang một đống cây cối ở đâu về trồng vào thì cuối cùng nó cũng sẽ khô héo cằn cỗi mà thôi. Như cách một số người vẫn làm là đi học thuộc, đọc thật nhiều mọi thứ không biết sai hay đúng rồi làm theo, thực ra tôi thấy có một số thứ không biết chủ nhân viết ra có hiểu không nữa. Cho nên đừng thiển cận như vậy, đừng nghĩ có thể xây dựng con người bạn bằng cách đi chặt cây trong vườn nhà thằng khác về cắm vào vườn nhà mình. Nó không sống và phát triển được đâu. Có cách để nó sống được là làm cho đất nhà mình tơi xốp lên rồi tự nó vỡ cái hạt ra và mọc lên thành cây tươi tốt, sau đó cây nó có được nguồn dinh dưỡng để sống và lớn lên, bộ rễ ăn sâu vào cho dù có giông tố vẫn sống sừng sững. Không những thế, sẽ còn xanh tươi hơn gấp ngàn lần sau giông tố, và nó sẽ là cây che cho cả những khu vườn xung quanh chứ không phải mình chủ nhân nó. Trồng những hạt mầm của cây cao lớn, rồi vun xới đất từng ngày cho nó để nó lớn lên từng ngày và một ngày nào đó bạn sẽ đứng dưới bóng mát mà nó tỏa ra. Lúc đó tự rễ nó đâm sâu vào lòng đât, tự nó sẽ sống mà không cần mình chăm sóc nhiều nữa, nhất là cho dù có giông tố đến đâu nó vẫn sống. Các bạn hiểu ý tôi chứ? Đàn ông đừng bắt bẻ những thứ nhỏ nhặt, hiểu cái nội dung chính tôi muốn truyền đạt. Thêm một ví dụ: Các bạn thấy nhà hàng xóm có ngôi nhà đẹp, bên ngoài thì vui vẻ nhưng trong bụng thì ghét lắm rồi đấy. Về nhà tính sẽ xây một cái nhà còn đẹp hơn thế, nhưng cách mà chúng ta làm thì lại rất buồn cười. Đó là nhìn phần trên ngôi nhà rồi làm theo, không những không thể đẹp hơn nhà thằng hàng xóm mà có khi cái móng, cái khung không đảm bảo chịu lực nữa. Đừng chỉ biết nhìn cái thấy bằng mắt thường, bởi vì chỉ dùng mắt sẽ không suy nghĩ sâu sắc được đâu. Muốn xây nhà cao thì phải xây cái móng chắc trước đã, phải có bản vẽ trước đã chứ không phải đi hỏi miệng rồi về làm theo. Nếu làm thế một ngày nào đó nó sẽ sập xuống không thương tiếc, lúc đó nhìn lại thì đã qúa muộn rồi. Các bạn phải luôn để ý đến suy nghĩ của bản thân, tôn trọng bản thân, tôn trọng mong muốn của bản thân. Suy nghĩ và dám làm những thứ mình yêu thích, xây dựng cốt cho mình thật chắc rồi gieo hạt sau, hạt là những phần sau tôi sẽ nói. Nhưng tôi muốn các bạn nhận thức lại mình, muốn các bạn muốn mình là đặc biệt, muốn các bạn nhận ra cách các bạn đang làm là tốt hay xấu với suy nghĩ về lâu dài. Hãy suy nghĩ độc lập, nâng cái bản ngã của mình lên, đó mới là đàn ông. Tôi vẫn nhắc lại, cho dù những phần sau bạn có giỏi thế nào đi chăng nữa, kể cả kỹ năng có điêu luyện như nào đi nữa nhưng nếu cốt con chuột nhắt thì rất khó để làm nên bất cứ việc gì. Bởi vì chẳng ai tin tưởng và dao việc lớn cho con chuột nhắt cả, và nhắc lại thêm là đàn ông nên để ý tập trung vào nội dung, nhớ nhé là nội dung chứ không phải chỉ chăm chăm hình thức. Chỉ có phụ nữ, trẻ em và người già mới chăm chăm nhiều đến tiểu tiết, ghen tị và hình thức. Hình thức là thứ dễ mua nhất, còn trí tuệ, cái cốt của đàn ông - cái toát lên CHẤT ĐÀN ÔNG là thứ cần rèn luyện chứ không phải dùng cái mớ HÌNH THỨC DỞM và cho rằng mình đàn ông. Đừng chờ đợi, hãy làm đi Hầu hết mọi người đều có suy nghĩ sai lầm rằng đến một ngày thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Họ nghĩ rằng, “nếu tôi làm việc chăm chỉ, rồi sẽ đến ngày tôi được nghỉ ngơi”, hoặc “Đến một ngày tất cả mọi người sẽ hiểu bắt đầu tôi”, hoặc “Đây chỉ là công việc tạm thời, tôi làm việc này để một ngày nào đó tôi sẽ được làm điều mình thực sự muốn trên cuộc đời”. Sai lầm cơ bản là nhiều người nghĩ rằng cuối cùng sẽ đến ngày mọi chuyện thay đổi hoàn toàn, và bạn sẽ được tự do làm những điều mình muốn. Nó sẽ không như vậy. Tất cả sẽ không bao giờ kết thúc. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, những gì bạn phải chịu đựng vẫn sẽ tiếp tục, và thử thách của cuộc sống chính là cách bạn có thể vừa đấu tranh sinh tồn trong khi vừa tận hưởng, cho đi và đón nhận tình yêu của hiện tại trong khi đóng góp những gì tinh túy nhất của bản thân cho xã hội. Ngay bây giờ, hãy dành ít nhất một tiếng một ngày để làm việc mà bạn luôn muốn làm nhưng lại cho vào danh sách chờ đợi bởi bạn đang quá bận, bạn chưa có đủ tiền, bạn chưa được mọi người ủng hộ, ban cảm thấy thời cơ chưa chin muồi. Đừng chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Nếu bạn đang bị kẹt trong một công việc văn phòng tù túng, hãy bắt đầu những bước đầu tiên để chuẩn bị kế hoạch thoát khỏi nó. Mỗi ngày tiếp tục làm một việc bạn không mong muốn sẽ chỉ càng làm bạn lún sâu vào nhà tù của chính bản thân. Ngay hôm nay, hãy xếp tất cả mọi thứ khác sang một bên, và bắt đầu hành động, bước những bước đầu tiên để làm điều bạn muốn. Sẽ không có một ngày mà mọi thứ bỗng chốc thay đổi đâu. Làm việc bạn yêu thích, việc bạn đã luôn chờ đợi, việc bạn đã được sinh ra để làm, ngay bây giờ. Trong đầu bạn có thể đang xuất hiện hàng chục lý do ngăn cản bạn, nhưng tất cả chỉ là lý do của việc thiếu kỉ luật với bản thân. Thiếu tiền hay trách nhiệm với gia đình chưa bao giờ có thể dừng một người đàn ông làm điều mình muốn, nhưng chúng là những lý do tuyệt vời để một người đàn ông đưa ước mơ của mình vào danh sách chờ mãi mãi. Thế giới và những cô gái sẽ luôn đem những thử thách không thể đoán trước được tới với bạn. Hoặc là bạn sống hết mình và đem hết khả năng của mình để thế giới biết, hoặc có thể khoanh tay ngồi chờ đợi như một kẻ thua cuộc, chờ đợi một tương lai tưởng tượng sẽ không bao giờ đến. Bạn sẽ làm gì? Bắt tay vào việc thay đổi cuộc sống của bản thân, trở thành một người đàn ông tốt hơn, quyến rũ hơn, hay vẫn ngồi đó, làm một chàng trai tốt, và chờ đợi một ngày bỗng nhiên biến thành một người đàn ông Alpha? Quyết định hoàn toàn thuộc về bạn. “Tôi là chủ nhân của số phận, và là thuyền trưởng tâm hồn của chính mình” - William Ernest Henley - Hãy làm đi, đừng nghĩ ngợi nhiều Một đoàn thuyền trên đường vượt Đại Tây Dương từ Anh sang Mỹ. Đã bảy ngày từ khi nhổ neo khởi hành. Nguồn lương thực dần cạn kiệt. Thủy thủ đoàn đều mệt lữ. Tay chân họ rã rời. Mọi thứ dần trở nên tuyệt vọng đối với họ Họ ghét đại dương. Họ ghét biển. Họ muốn trở về đất liền. Họ muốn không bao giờ thấy biển cả nữa. Bỗng nhiên, một cơn bão ập tới. Bầu trời u ám. Sấm chớp xả xuống. Từng đợt sóng dâng lên nhưng những ngọn núi. Chẳng mấy chốc con thuyền rệu rã ấy sẽ bị những cơn sóng nuốt chửng. Nước tràn lêu bon tàu và làm ngập động cơ. Con thuyền bị tắt máy và mắt kẹt ngày tại trung tâm cơn bão. Các thành viên trong thủy thủ đoàn đã kiệt sức nay lại gặp phải họa này. Mắt họ đỏ thẩm cả ra. Tất cả đả hiểu ra. Từng người trong bọn họ hiểu có lẽ họ phải bỏ mạng ngay tại đại dương mên mông này. “Coi nào. Đừng đứng đấy như mấy kẻ chết nhát nữa. Cho nổ máy động cơ lại ngay” Một tiếng quát xé tan mọi vật xung quanh từ người thuyền trưởng. “Coi nào làm việc ngay đi mấy con lừa. Tôi không muốn bỏ xác tại cái biến chết tiệt này đâu” Ông vẫn tiếp tục quát tháo, Giọng điệu càng ngày càng dữ tợn hơn. Quá sợ hãi vì tiếng quá tháo, các thành viên ngay lập tức đổ nước ra khỏi máy động cơ và khởi động lại. Lần một không được. Lần hai. Lần ba. Lần bốn. Lần năm. Mỗi lần không được, vị thuyền trưởng không ngừng quát mắng các thành viên. Cuối cùng, cái máy cũng chịu nghe lời và khởi động trở lại. Chiếc thuyền đã chạy vượt qua cơn bão với tốc độ khủng khiếp. Nhờ vậy, đoàn thủy thủ đều sống sót sau cơn bão. Họ đánh tính hiệu SOS và được tàu cứu hô gần đó cứu. Một kinh khí cầu chở hai người đi vòng châu Mỹ và châu Âu. Cả hai thanh viên đều là những người chỉ mới ra trường đào tạo lái kinh khí cầu. Nói cách khác họ chưa từng lái kinh khí cầu bao giờ. Chỉ biết rằng khinh khí cầu cũng như chiếc xe hơi, phải có nhiên liệu thì mới bay được. Khí nóng được đốt bên trong kinh khí cầu và kéo toàn bộ quả cầu lên không trung. Khi nhiên liệu không được đốt thì điều đó đồng nghĩa với việc kinh khí cầu sẽ rơi. Người lái kinh khí cầu có nhiệm vụ đốt nóng hoặc làm nguội để giữ kinh khí cầu ở độ cao thích hợp. Họ khởi hành. Gió giật rất mạnh trên quãng đường. Cả một hành trình họ không gặp khó khăn gì. Việc giữ độ cao có vẻ tương đối dễ dàng. Chẳng mấy chốc họ đã đến được đảo Ireland sau 29 tiếng khởi hành từ Mỹ. Tuy nhiên, có một vấn đề nho nhỏ. Không hai trong hai người nắm được kỹ thuật hạ cánh. Nhiên liệu cho kinh khí cầu thì ngày càng kiệt. Một khi nhiên liệu hết, kinh khí cầu sẽ rơi và nổ . Một thảm kịch đã được dự báo trước. Không còn sự lựa chọn nào khác. Họ đành phải giảm lửa để hạ cánh. Nhưng khinh khí cầu quá nhẹ và nhảy giật lung tung trên bầu trời một cách mất kiểm soát. "Hãy đưa kinh khí cầu ra ngoài bở biển. Nơi đó chúng ta sẽ không gây hại cho ai hết" Một thành viên lên tiếng trong mệt mỏi và sợ hãi. Kinh khí cầu băng qua một làn sương mù dày đặc đến nỗi 2 thành viên không thể nào xác định vị trí của bãi biển. Và thế là chẳng mấy chốc dưới mắt họ là một đại dương sâu thăm thẳm và sóng đánh khủng khiếp. Nếu họ hạ cánh, họ có thể sẽ chết đuối. Cả mai đều chuẩn bị mặc áo phao. Độ cao lúc này là 56 feet, một trong hai người cố hết sức nhảy xuống và ở dưới là đại dương lạnh buốt. Người còn lại không nhảy được vì kinh khí cầu lại bay lên cao. Nếu nhảy, anh ta sẽ chết vì vỡ lồng ngực. Kinh khí cầu vẫn tiếp tục bay lơ lửng trên trời, băng qua những dãy mây dày đặc và tới Scotland. Chỉ còn một người trên kinh khí cầu. Nhiên liệu chỉ cho phép thêm một tiếng bay nữa. Khi nhiên liệu cạn cũng là lúc khinh khí cầu cùng anh ta sẽ rơi tự do xuống biển. Anh ta cố gắng liên lạc bằng điện đàm với trạm cứu hộ gần nhất. Không có hy vọng gì. Anh ta đã ở trên kinh khí cầu nửa tiếng. Còn nửa tiếng sống sót nữa cho anh. "Còn sống là còn hy vọng. Chắc chắn sẽ có cách giải quyết" Anh ta tự nói với bản thân mình. Và phép màu đã tới. Khi khinh khí cầu thoát khỏi đám mây thì xuất hiện một chiếc trực thăng cứu hộ. Anh ta cố gắng vây tay để ra tính hiệu Anh ta quyết định nhảy xuống biển. Và chiếc trực thăng đã vớt được anh. Anh ta đã được cứu. Sau đó, anh hỏi về thành viên còn lại. Đoàn cứu hộ lại không biết và chưa nhận được bất kì tính hiệu nào. Thế là anh ta hối đoàn cứu hộ đi cứu người kia vì có lẽ người đó đã ở dưới biển vài tiếng đồng hồ. Anh ta cung cấp vị trí chính xác của người đó cho đoàn cứu hộ. Người kia cuối cùng cũng được cứu trong trạng thái gần như đóng băng. Bài học: Đừng bao giờ từ bỏ trong cuộc sống. Hãy cố gắng cho tới khi bạn thành công. Đặt niềm tin vào bản thân mình và đừng bao giờ đầu hàng. Một anh sinh viên chán với chuyện học hành. Bản thân anh không thiết tha gì mấy tới mấy bài giảng trên lớp và bài tập cho về nhà. Anh liên tục bị điểm thấp vào các kì thi. Mơ ước cháy bỏng của anh là mở được cửa hiệu tạp chí dành riêng cho học sinh. Thế là anh đã quyết định bỏ học và bắt đầu những ngày tháng kinh doanh. Mọi người đều nghĩ rằng không có trong tay một mảnh bằng thì anh chàng khó mà thành công. Anh ta bỏ ngoài tay những lời đó và tiếp tục công việc của mình. Đần tiên anh tính trước giá in ấn và tiền mua giấy, tiền quáng cảo sẽ là bao nhiêu cũng như lợi nhuận từ việc bán hàng. Trong vòng 2 năm, chàng sinh viên cố gắng viết thử quảng cáo cho cửa tiệm của mình. Anh ta cảm thấy rằng việc này còn thứ vị hơn là nghe những bài giảng La Tinh trong trường đại học. Sau những nỗ lực và cố gắng công sức của chàng sinh viên cũng đã được đền đáp. Doanh thu lần đầu bán hàng đã là $250. Mọi việc chưa dừng ở đó. Anh ta còn tuyển thêm nhân viên để đi thăm dò những tin phóng sự nóng hổi và viết bài về những sự kiện đó. Càng ngày nhiều người càng biết đến của hiệu của anh và tới mua thường xuyên hơn. Doanh thu cứ thế tăng dần. Nhưng một vấn đề đã ảnh hưởng đến việc kinh doanh. Tỷ lệ thất nghiệp gia tăng một cách chóng mặt. Người đến mua càng ít. Doanh thu hụt hẳn so với lần trước trong khi giá in ấn lại tăng cao. Và thế là anh ta phải đóng cửa tiệm. Thế là anh ta muốn chuyển hướng kinh doanh. Mở một cửa tiệm bán băng đĩa theo anh là một ý tưởng không tồi. Và đó là mục tiêu kinh doanh tiếp theo. Nhưng trong người thì không có đủ vốn, anh ta đành hỏi mượn một chỗ nhỏ của người kinh doanh giầy dép. Có được chỗ để kinh doanh tiếp theo anh ta liền cố gắng quảng cáo cửa tiệm. Anh ta cũng chịu khó sửa sang để cho tiệm trong có vẻ hấp dẫn đối với các sinh viên học sinh. Tiền bắt đầu chảy lại vào túi. Vốn ngày càng tăng. Thế là cửa tiệm thứ 2 thứ 3 của anh ta đã ra đời. Nhưng chàng sinh viên không dừng lại ở đó. Anh ta còn nhiều mục tiêu để phấn đấu. Lúc đầu, anh chàng sinh viên không cần có mục tiêu phải lớn lao. Cửa hiệu tạp chí chỉ là một kinh doanh nho nhỏ. Tuy nhiên, kinh doanh chính là những gì anh ta muốn làm và anh ta tập trung hết sức lực vào mục tiêu của đời mình Bài học: Đừng bao giờ nghĩ việc gì quá tầm với bạn và đừng từ bỏ việc gì chỉ vì bạn không biết làm. Không được để nỗi sợ hãi hay định kiến từ mọi người cản trở công việc của bạn. Dù thế nào, hãy vững bước trên con đường của bạn. Nếu bạn muốn làm việc gì, cứ làm đi. Đó là điều hữu ích nhất. Ít nhất ý tưởng của bạn được thực hiện. Tìm mọi cách để làm công việc của bạn. Hãy quan sát và không ngừng học hỏi. Nếu bạn muốn bay lượn, hãy mua bộ nhảy dù để thóa ước mơ. Bạn không cần học ở trường đại học để có thể trở thành nhà kinh doanh. Học thì tốt nhưng nếu tài chính bạn không cho phép, hãy dùng tài năng của mình để tự thiết kế những mẫu quần áo mà bạn ưng ý nhất và hãy tham gia các sự kiện về thời trang. Dù bất cứ mục tiêu bạn là gì, bạn sẽ thành công một khi bạn đã chiến thắng được nỗi sợ hãi của chính mình Hiểu-chính-mình Hăm hở cắn môi vung những đấm mạnh nhất, tôi quá chú tâm đến nỗi không nhận ra thầy đang đứng bên cạnh, cho đến khi cảm nhận thấy một bàn tay gầy đang nắm chặt lấy bắp tay mình. "Cơ bắp của trò chắc khỏe đấy, nhưng trò đang dùng nó sai cách. Nắm đấm quá cứng, cơ bắp quá căng - nhiều lúc dồn hết sức không phải là cách tốt nhất, mà phải thả lỏng một chút. Một đường quyền hoàn hảo không chỉ là sức mạnh cơ bắp, mà còn là tốc độ và sự chính xác nữa … Để ta giải thích rõ hơn: nếu cứ cố cắn răng để đấm cho mạnh, cho nhanh thì đòn của trò sẽ yếu, thiếu chính xác, thiếu tốc độ - cơ căng thế này sao mà ra đòn nhanh được? Dồn sức quá khi vung tay sẽ dễ mất đà, mất cân bằng. Cơ bắp càng căng thì lại càng dễ chấn thương, đấy là còn chưa kể sau này còn rất hại cho xương khớp… Nghe thì có vẻ phức tạp đấy, nhưng khi trò đấm sai, trò chắc chắn sẽ cảm nhận được sự khó chịu trong từng thớ thịt. Ngược lại nếu trò làm đúng - trò sẽ cảm thấy thực sự thoải mái." Nói xong, bước được mấy bước - dường như quên mất điều gì đó, ông cụ lại quay lại nhìn tôi nói tiếp: "Điều đó luôn đúng, không chỉ giới hạn trong võ đường, mà là trong cả cuộc sống nữa …" Nháy mắt với tôi, ông cụ lại chắp tay sau lưng, quay sang những học trò khác. Chuyện đã lâu, tôi cũng ngừng Karate đã được hơn 2 năm - các bài quyền cũng quên gần hết (cũng phải: "Karate cũng như nước nóng, không đun thường xuyên nước sẽ lạnh" mà) - duy có những lời thầy nói hôm ấy tôi sẽ không bao giờ quên. Lội ngược dòng về hiện tại, những suy nghĩ về một câu hỏi lớn đã khiến tôi nhớ lại câu chuyện cũ năm nào. Câu hỏi đó là: "Liệu có nên luôn là chính mình ?" Bạn khao khát được trở thành một người đàn ông thực thụ như bạn hàng ao ước. bạn lập ra một danh sách nhưng "thần tượng" , những hình mẫu mà bạn muốn trở thành, bạn bắt chước mọi hành động, cử chỉ, suy nghĩ của họ - rồi sau một thời gian ngắn, bạn vỡ mộng. Hình tượng người ấy khi bạn nhìn sao mà tự nhiên, tuyệt vời đến thế - nhưng đến khi áp dụng vào chính mình bạn lại cảm thấy vô cùng kệch cỡm, vô cùng khó chịu. Dường như có cái gì đó không ổn ở đây mà chính bạn cũng không thể nhận ra. Cuối cùng bạn lại tặc lưỡi : "đúng là chẳng có gì hơn khi là chính mình" - và rồi từ bỏ, không cố gắng nữa. Sự thật: công thức "luôn là chính mình" chỉ đúng - khi bạn hiểu chính xác bạn là ai, thế mạnh của bạn là gì và làm thể nào để phát triển và thể hiện nó một cách tốt nhất? Tất nhiên, đó không phải là cách để ngụy biện cho sự yếu kém và tính thiếu kỷ luật trong quá trình hoàn thiện bản thân. Do đó, thay vì "cứ luôn là chính mình" - bạn phải tập trung vào việc phát hiện và xây dựng những mặt tốt nhất của bản thân, từ đó xây dựng nên một con người lý tưởng của riêng bạn. Tất cả - có thể đúc kết lại bằng điều duy nhất mà thôi: Hiểu - chính - mình. Tin vui là bạn càng hiểu bản thân, bạn càng yêu quí chính mình hơn, tự tin hơn, lạc quan hơn và biết cách làm bản thân hạnh phúc hơn. Tin buồn là việc hiểu rõ chính mình hoàn toàn không dễ dàng như người ta vẫn nghĩ. Món quà là vô giá nhưng cũng cần cả một quá trình lâu dài để chạm đến được. Tôi thực sự tin rằng mỗi người trong chúng ta là một cá thể duy nhất trong vụ trụ mà không ai có thể bắt chước được. Bạn không thể trở thành một Alpha bằng cách bắt chước hoàn toàn các Alpha khác. Bạn phải xác định một hướng đi riêng cho mình. Vậy làm thế nào để biết mình đang đi đúng hướng? Những gượng gạo ban đầu phải chăng là dấu hiệu rằng tôi đang đi sai đường, hay chỉ đơn giản là những cảm xúc thoáng qua - sẽ dần mất đi theo thời gian? Trả lời câu hỏi này thực ra rất đơn giản: bạn chỉ cần đặt những sự lựa chọn của mình lên "bàn cân cảm xúc" - và bạn sẽ có đáp án của mình. Hãy tưởng tượng, bạn vốn là một người ít nói, sống nội tâm - và được khuyên rằng nên hoạt ngôn và cởi mở hơn. Nhưng mỗi khi mở lời thì một cảm giác kỳ lạ xâm chiếm bạn, giọng nói bạn ấp úng, cử chỉ bạn khiên cưỡng, gò má bạn đỏ bừng và dường như mọi con mắt đang khám xét bạn từ đầu đến chân ... Và bạn tự hỏi mình: liệu mình có nên cố gắng hoạt ngôn hơn hay chỉ đơn giản ngồi một chỗ như bình thường? Lúc này bạn hãy thử tự vấn bản thân: được nói chuyện vui vẻ và kết giao với mọi người, hay là trầm ngâm một góc với những công việc và suy ngẫm của riêng mình - cái nào làm bạn vui thích và thoải mái hơn? Nếu như câu thứ nhất là đáp án, thì câu hỏi lúc này không phải là có nên nói chuyện hay không nữa - mà là nói chuyện như thế nào? Lúc này bạn lại có những sự lựa chọn mới để đưa lên "bàn cân": nói chuyện hoạt bát mạnh bạo hay là nhẹ nhàng tinh tế, dí dỏm hài hước hay là gần gũi thân thiện, ... Nếu bạn không thử, bạn sẽ không bao giờ biết đâu là sự lựa chọn thích hợp nhất đối với mình. Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh của chính mình những ngày đầu vào cấp 3. Bỡ ngỡ, nhút nhát - hầu như chỉ chơi với lũ bạn trong lớp mà tránh xa mọi hoạt động của trường. Có lẽ điều đó đến ngày hôm nay cũng không thay đổi nhiều nếu như không có một sự nhầm lẫn "nho nhỏ" đáng nhớ năm ấy... Run run nắm chặt tờ giấy của bài thuyết trình đã chuẩn bị ở nhà, tôi cố gắng dằn từng câu từng chữ một cách khó khăn. Tim đập loạn nhịp, bờ môi khô khốc. Tôi cứ tưởng chỉ phải thuyết trình trước lớp thôi chứ ... Một lần nữa tôi ngó xuống khán đài: hàng trăm con mắt xa lạ đang nhìn mình - cả khối đang theo dõi tôi một cách chăm chú. Lúc này tôi không còn cách gì hơn là đọc mấy trang giấy đầy chữ như một con vẹt... Nhưng sau khi hết trang đầu tiên, một cảm giác kỳ lạ khác đến với tôi - tôi nhận ra một trải nghiệm chưa từng có trong đời: Những suy nghĩ tâm huyết nhất (cho dù mới chỉ của một thằng học sinh lớp 10 - đầy lý tưởng và mơ mộng) của tôi, giờ đây đang được chia sẻ đến hàng trăm người! Những đôi mắt kia dường như không còn đáng sợ nữa. Cứ hết mỗi đoạn - tôi dừng lại một chút để nhìn vào những đôi mắt ấy... Và tôi có thể cảm nhận được nó: niềm hạnh phúc khi được kết nối và chia sẻ lý tưởng của mình. Thật kỳ diệu. Vậy bạn đã có câu trả lời rồi đó: "Nếu bạn làm đúng - bạn sẽ cảm thấy thực sự hạnh phúc."