Đang tải...

Chia Sẻ Thất bại

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi lehoangphuc747, 16/8/18.

  1. lehoangphuc747

    lehoangphuc747

    Bài viết:
    61
    Đã được thích:
    50
    Điểm thành tích:
    18
    Giới tính:
    Nam
    Nỗi đau. Thất bại

    Đà Lạt, vào một ngày mưa gió, lạnh.

    Hôm nay trời mưa và khá tâm trạng nên tôi bật máy lên viết một câu chuyện vậy.

    Những gì tôi viết dưới đây không phải là câu chuyện kì tích tuyệt vời gì chăng, đây là một câu chuyện của một thằng nhóc vừa lên cuối cấp. Tôi không phải sỏi đời gì, chỉ là những gì đã trải qua và viết lên nó. Vậy thôi...

    Bắt đầu nhé.

    Khi mới bước vào cấp 3, thì hầu hết những chàng trai (hoặc có lẽ chỉ một số) trong đầu với những câu chuyện màu mè và đầy ảo tưởng về một thời cấp 3 tươi sáng. Tôi cũng không ngoại lệ. Với những câu chuyện hay truyện tôi đã đọc (f145 ai đã từng {beauty}), tôi cũng ao ước có một mối tình đẹp thời áo trắng. Một nice guy, một trai tốt, và với kĩ năng giao tiếp yếu kém, ích kỉ quan tâm bản thân, tôi đã tiếp cận alphaart. Với ý nghĩ ban đầu là lợi dụng nó để đạt được những ước muốn trên. Và... có lẽ đó là sai lầm của tôi, của một vài hay đa số những người mới tiếp cận nó đều vậy.

    Khi đó, tôi cũng có vài thành tích đáng nể đấy chứ (với lũ bạn thôi, chứ lên trên này thì {beat_brick} ). Tôi đã áp dụng những gì mình biết lên cô gái đầu tiên, thực ra tôi chả thích họ đâu, chỉ là muốn chứng tỏ bản thân mình thôi. Đúng vậy, cái ham muốn của tuổi mới lớn, bị ảnh bởi những thứ mà truyền thông hay gia đình nơi tôi lớn lên đã kiểm soát. Tự chôn mình trong cái ảo tưởng để rồi mất kiểm soát.

    Ngày tôi bắt đầu cũng là ngày những thứ tồi tệ đến, thực ra nó vẫn luôn ở đó, do quá trình trưởng thành thì những suy nghĩ sẽ diễn ra nhiều hơn hay nói đúng hơn là nhận thức rõ hơn.

    Mỗi ngày đi học về, tôi sợ hãi việc phải bước vào nhà và đối mặt những gì ngay trước mắt. Những đêm nằm trên giường khóc, tai đeo headphone và bịt chặt tai bằng gối hết cỡ đi chăng nữa, thì vẫn không thể át đi tiếng ồn, đập phá lớn tiếng mà đến tận vài dãy nhà vẫn còn nghe nữa là.

    Tôi biết, tôi tự cho mình đặc quyền, mọi người phải quan tâm tôi, tôi muốn được công nhận. Và tôi đã khiến họ quan tâm mình, công nhận mình với những việc tôi kể là sẽ thực hiện nhưng chưa từng đặt tay vào thực hiện.

    Và rồi, điều tồi tệ nhất đối với tôi khi đó cũng diễn ra. Tôi rơi vào trầm cảm. Tôi mất ngủ. Hằng đêm phải ngồi ôm chân đầu tựa vào. Tưởng tượng ra những câu chuyện về một thứ hạnh phúc, và rồi chìm vào nó. Lâu dần, nó đã trở thành nghiện, không một lúc nào tôi không thể ngừng suy nghĩ về những thứ trong quá khứ - tương lai. Thói quen “biến mất” khỏi thực tại diễn ra nhiều hơn.

    Rồi năm học mới lại đến. Lớp 11. Cơn mất ngủ dần chuyển sang ngủ nhiều hơn. Trên lớp tôi luôn ngủ khi có tiết học. Mệt mỏi. Mọi người lại quan tâm tôi, tôi lại vứt bỏ hết điều đó. Họ đã tổn thương rất nhiều khi điều đó xảy ra. Ý thức về sự tồn tại là vô nghĩa.

    Những âu lo cũng khiến tôi dần quên đi alphaart.

    Những gì xảy ra ở trên, khi đó tôi chẳng biết mình đã bị trầm cảm đâu. Cho đến cuối 2017, mới nhận ra điều đó. Và điều đó thật khủng khiếp, hãy tưởng tượng đi, cứ như quả thiên thạch đang rơi xuống Trái Đất lâu nay và giờ mới nhận ra nó vậy. Ngay trước mắt bạn, chầm chậm rơi xuống. Hoảng loạn. Đúng rồi đấy, tôi đã tìm mọi cách để thoát khỏi nó.

    Và nó vơi dần đi. Khi tôi học cách để đối diện với nỗi đau. Không trốn tránh. Cai nghiện việc “biến mất”. Đọc sách. Chơi thể thao. Nhai singum. Và thiền nữa. :v

    Tôi còn tìm hiểu về tâm lý học nữa. Dùng những kiến thức đó kết hợp lại để vượt qua nó.

    Và... tôi đã thất bại. Nhưng điều tôi đã nhận ra là ĐỪNG BAO GIỜ TRỐN TRÁNH THẤT BẠI. Đừng để nó ứ đọng dồn lại, tôi cần thực tế, nỗi đau để mình tiếp bước.

    Không một ai có thể thành công mà không đau đớn cả.

    Chà, câu trên hay những câu đại loại vậy có vẻ bạn đã nghe nhiều rồi nhỉ. Việc nghe đi những như vậy chẳng có ích gì cả nếu tôi không dám chịu đựng nó.

    Câu hỏi tôi cần đối diện là: “Nỗi đau nào tôi sẵn sàng chịu đựng?”

    Giống như việc mong muốn có một body chuẩn sáu múi (không dồn lại cục nhé), thì việc sẵn sàng chịu đau khi tập luyện là cần thiết.

    Nỗi đau là không thể tránh khỏi. Giống như một món quà được gửi đến bạn vào một ngày Chủ Nhật đẹp trời vậy. Nỗi đau là một món quà thật kinh khủng, vỏ được bao bằng những chất liệu mà chẳng dám chạm vào. Nhưng mở ra thì mới biết những thứ bên trong tuyệt vời như thế nào.

    Và nếu bạn đã đọc đến đây, tôi xin chia sẻ một vài lời khuyên mà tôi nghĩ có thể chia sẻ được, có thể nó đúng bây giờ với tôi nhưng có thể sau này nó khác đi một chút, hoặc sai hẳn luôn không gì là chắc chắn cả.

    1. Đừng trốn tránh nỗi đau và cùng đừng trốn tránh thất bại.

    2. Thất bại là tất yếu, mọi người đều sẽ gặp phải nó. Vậy nên tại sao bạn lại trốn tránh nó, trong khi việc đó là gần như không thể?

    3. Bài học của nỗi đau và thất bại là đừng lặp lại nó.

    Trong bài viết có dùng một số ý của “Nghệ thuật tinh tế của việc đếch quan tâm”, nếu bạn có đọc qua thì sẽ thấy vài đoạn khá quen thuộc. {byebye}

    Cảm ơn những người đã đọc bài viết của tôi đến đây dù câu văn hơi lủng củng xí. :D

    Cảm ơn Alphaart đã chỉ ra con đường mà tôi sẽ theo đuổi, mặc dù không theo định hướng kiểu phải Alpha cho lắm, nhưng tôi vẫn tôn trọng nó.
     
    Đang tải...

Chia sẻ trang này