Thời gian qua, thứ tôi học nhiều nhất ở người giỏi hơn mình là sự kín tiếng. Ngày trước, mỗi khi có thứ gì khiến bản thân tự hào, tôi sẽ kể nó với những người khác, nhất là chuyện tình cảm. Nhưng giờ, thường thì những việc diễn ra ở đâu, tôi bỏ lại nó ở đó. Một thằng con trai mới lớn dễ ảnh hưởng bởi thành tích để đám bạn thấy mình giỏi. Vậy nhưng, mặt trái của nó là một vài người mất tin tưởng mình, và thực tế những điều bạn nói ra không chỉ ảnh hưởng tới cách người khác đánh giá con người bạn mà cả đánh giá những người trong cuộc nữa. Những người đàn ông thực thụ mà tôi biết luôn giữ kín những bí mật, và không khoe khoang chiến tích của mình. Anh ta thường đi một mình trong các buổi tiệc hoặc đi cùng các chiến hữu. Hiếm khi xuất hiện cùng một người con gái, nếu có thì là người yêu. Con người ta trong vô thức vẫn chọn người để chia sẻ, và họ rất không thích những tâm sự mình nhắn nhủ bị truyền miệng lung tung. Vì vậy, tôi học cách giữ kín những trao đổi khi cuộc trò chuyện chỉ có hai người. Từ những tâm sự rất thật lòng như việc đang thích ai, thích sống thế nào cho đến chuyện động trời họ chưa từng kể. Thật sự, tôi không phải người giỏi trong chuyện tán tỉnh. Thực tế, có nhiều lúc tôi đã hành xử rất ngu dốt để rồi đánh mất tình cảm, sự tin tưởng của phụ nữ chỉ vì một câu lỡ lời, một hành động vô duyên. Nhưng đã dám làm thì phải có gan chịu. Đàn ông nên biết nhận trách nhiệm về mình để trường thành sau vấp ngã. Dù sao, so với ngày trước tôi thấy mình lớn hơn nhiều. Đến giờ, tôi vẫn thấy thật may mắn vì cách đây 3 năm đã dám tự nhận mình ngu dốt trong chuyện tán tỉnh để vươn lên thay vì kiêu căng, cố chấp như bao kẻ ngoài kia tự cho rằng chỉ cần chờ cái duyên đến, chỉ cần quan tâm phụ nữ là đủ.
Mình cũng rất ngu trong việc tán tỉnh, đặc biệt là nhát gái và không biết nói chuyện gì khi ngồi với nhau. Mình nên làm gì để cải thiện được vấn đề này, mong các anh em chỉ giúp!